Thứ Năm, 26 tháng 4, 2018

MỘT CÔ GÁI CŨNG MANG TÊN LOÀI HOA SẮC TÍM

( VIOLET EVERGARDEN)

Một bộ phim có quá nhiều thứ để muốn xem, nên nhiều khi người ta không chọn lựa cách ôm màn hình để xem hết bộ phim. Nhưng người ta có thể chọn cách khác, nếu tôi là họ, tôi sẽ chọn cách đọc. Nên sự sao chép này của tôi chỉ là một sự mô phỏng lại nội dung của một tác giả nào đó về một bộ phim mà tôi cho rằng nó thật hay và ý nghĩa với tôi. Chân thành gửi gắm yêu thương của tôi đến độc giả qua những blog dạo ngẫu hứng của tôi…

Violet Evergarden nói viên ngọc bảo lục ấy giống màu mắt của Thiếu tá, nó khiến nàng không biết phải nói sao và dường như nàng không biết cảm giác ấy là gì khi khoảnh khắc ấy nàng đặt tay mình lên ngực hướng trái tim. Tôi thấy một nàng Thơ xinh đẹp ở đấy chứ không phải là một cỗ máy chỉ cần có mệnh lệnh là chiến đấu, đơn giản chỉ mang hình dạng con người- chỉ là một công cụ không có trái tim. Nàng chính là Violet- Nàng Thơ mang sắc Tím của hoa violet trong tôi suy nghĩ về loài hoa Iris đam mê. Sự tồn tại của cô ấy được giữ bí mật, và tôi cảm thấy sự tồn tại của cô ấy chính là một bí mật đẹp đẽ.

Những người biết cô ấy gọi cô ấy là Vũ Khí. Sau chiến tranh, cô đã bị hỏng đôi tay sát thủ chiến đấu. Đôi tay hiện tại của cô không cảm nhận được độ nóng bởi nó được làm từ adamantine, không xương, nhưng rất bền. Không chỉ là không cảm nhận được độ nóng thôi đâu, bất kể nỗi đau nào lên đôi bàn tay cô ấy giờ đây cũng chỉ như không hề mà thôi. Mệnh lệnh cuối cùng mà Gilbert giao cho nàng là “ Chạy và Tự Do”, và “ T……”. Nàng đã cống hiến cho quân đội từ khi còn nhỏ, và chỉ biết hoàn thành nhiệm vụ của mình. Có người đã nói như vậy, và bảo cô ấy từ bây giờ hãy mở mang và học hỏi thật nhiều thứ. Nhưng lại nói cuộc sống của cô ấy sẽ thoải mái hơn khi cô ấy không biết hay tìm hiểu gì đó.Thật mâu thuẫn phải không! Cô ấy chưa nhận ra những chuyện mình từng làm đã gây ra một ngọn lửa và nó đang bén lên cơ thể cô ấy. Nàng đáp lời người nọ rằng nàng không cháy. Người nọ đã phủ nhận lời nàng, anh thấy cô đang cháy, nhưng đã giả vờ như chưa từng thấy. Một ngày nào đó nàng sẽ hiểu lời anh nói. Và đó là lần đầu tiên, nàng sẽ thấy những vết bỏng trên cơ thể mình.


Vào một ngày, những lời tình ái từ bức thư được đánh máy bởi Búp Bê Tự Động Viết đã dội vào tâm trí Violet một thổn thức vô cùng “ tình yêu là gì?”, nàng muốn biết ý nghĩa của “ tình yêu”. Nàng muốn làm Búp Bê Tự Động Viết để hiểu được điều đó, cũng chính là mệnh lệnh sau cùng của Thiếu tá, đã nói với nàng điều đó. Đó là lần đầu nàng nghe Thiếu tá nói câu đó. Thậm chí nàng còn không biết nó muốn ám chỉ đến điều gì. Nàng không thể hiểu. Cô gái chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của Gilbert, đã bắt đầu biết làm theo bản thân. Cô gái được cho là công cụ không có trái tim, đã nói là muốn biết “ ý nghĩa của tình yêu”. Hình bóng nàng cùng Thiếu tá Gilbert khung cảnh đẫm máu và nước mắt trên chiến trường khốc liệt…, chàng nói “ Em hãy sống… Violet… Em phải sống… và tự do. Tôi…yêu em”. Nàng là một món quà vũ khí mà anh trai ruột của chàng đã tặng cho. Giờ đây, sự thật mất chàng nàng không hề biết mà vẫn tồn tại dưới cái bóng hình mệnh lệnh mà chàng để lại. Nàng muốn làm Búp Bê Tự Động Viết chỉ vì muốn biết “ tình yêu” là gì. Chỉ vậy thôi, bởi nàng biết đó là biểu hiện của một cảm xúc đặc biệt, nhưng nàng không biết tại sao đột nhiên Thiếu tá lại nói với mình điều đó. Nàng muốn biết. Dù cho không thích hợp làm công việc này, Nàng vẫn muốn tiếp tục công việc này.


Thư là công cụ truyền tải cảm xúc con người, một Búp Bê Tự Động Viết cần phải hiểu lời người khác muốn nói và bày tỏ hết cảm xúc họ muốn truyền tải. Thành tích của Violet rất tốt, đánh máy rất nhanh và chính xác. Thế nhưng những gì cô ấy đang viết, không thể gọi là thư. Nàng nói nếu nàng không hiểu được lời họ muốn nói, và bày tỏ toàn bộ cảm xúc họ muốn truyền tải, thì trở thành Búp Bê không có ý nghĩa gì cả. Nhưng, truyền tải cảm xúc của một người thật khó nhỉ! Nàng luôn muốn viết thư gửi tới Thiếu tá, nhưng ngay cả bản thân nàng cũng không biết nên nói gì với ngài ấy. Bởi thậm chí còn không hiểu những từ Thiếu tá đã nói với mình. Bức thư đầu tiên Violet viết cho Luculia gửi tới anh trai là những tưởng tượng hình dung của Violet thực sự thay cho tâm tư Luculia. Violet thực sự đã thấu được nỗi niềm tâm tư của Luculia dành cho anh trai cô. Nhìn thấy hình ảnh anh trai Luculia cầm tấm thư Violet tận tay trao cho mà những giọt nước mắt của người anh trai Luculia như hoá nước mắt tôi ngay lúc này 1:53 a.m. Thật đẹp! Từng giọt nước mắt lăn chảy xuống bức thư như thanh âm trong trẻo rớt vào khoảng không vô tận cùng. Violet đã bước một bước tới đó ( chạm vào cảm xúc mà họ gửi gắm). Ngoại hình của cô ấy giống như một búp bê, và hơi giống một quân nhân, và một chút kỳ lạ, nhưng cô ấy là một cô gái tuyệt vời. Luculia đã thấy Violet như vậy, và không trừ cả tôi.
Bức thư tiếp theo này có liên quan đến một nhân vật mang tên loài hoa mà tôi yêu thích, cô gái đó là Iris được khách yêu cầu cá nhân về Kazaly- là ngôi làng nằm giữa ngọn núi, nghề nghiệp chính là chăn nuôi bò sữa và nông nghiệp, cũng là nơi Iris chào đời lúc loài hoa mang tên cô nở rộ. Vậy nên ba mẹ cô đã đặt cái tên này cho cô. Iris đã yêu một người từ rất lâu ở đó và cô cảm giác người đó cũng yêu cô. Vậy nên Iris tự hỏi tại sao người đó không chịu mở lời trước. Vì thế, cô đã tỏ tình với người mình yêu trước khi tốt nghiệp. Cô nói  “ em yêu anh”. Nhưng người đó đã nói xin lỗi cô và bảo rằng chỉ coi cô là bạn. Iris đã muốn tan biến mất cho rồi, cô không muốn ở đấy nữa. Đi đến Leiden và trở thành Búp Bê. Violet cũng đã thế! “ Em yêu anh” đó là một câu nói tràn đầy dũng khí ( Violet đã nghĩ vậy). Violet mà mọi người vốn chẳng biết một tẹo gì, bây giờ đã khiến hiểu một chút. Người Thiếu tá kia đã bước vào cuộc đời chỉ biết quân đội của cô ấy, và cho cô ấy biết tình yêu là gì. Và bây giờ, cô ấy đang cố gắng tìm kiếm ý nghĩa của nó…theo một cách riêng. Sau đó, Iris đã đề nghị Violet viết cho mình một bức thư gửi lời xin lỗi tới mọi người về party sinh nhật mình, trong đó bao gồm cha mẹ và cả người mà Iris đã từng yêu. Cha mẹ Iris đã đọc bức thư của cô trong sự xúc động ngỡ ngàng về đứa con gái yêu quý của mình. Đây là lá thư đáng nhớ đầu tiên từ một Búp Bê sẽ nổi tiếng trong tương lai tại Leiden gửi cho ba mẹ kính yêu của cô ấy. Trước khi lại rời quê hương, Iris được ba mẹ tiễn đưa cùng với bó hoa iris tím blue bầu trời bình yên xinh đẹp với lời chúc mừng sinh nhật. Đoá hoa iris ấy là ý nghĩa cái tên của cô gái Iris cũng giống như Violet đẹp tựa bông hoa violet tím mà Thiếu tá dành đặt cho cô. Gilbert đã nói “ Em không phải là công cụ, em là con người hợp với cái tên ấy”.
Đặt chân đến một vùng đất mới Vương Quốc Drossel để viết thư, Violet Evargarden yết kiến công chúa Charlotte Abelfreyja Drossel trong lâu đài Bạch Xuân: “ Chỉ cần là yêu cầu của quý khách, chúng tôi sẽ đến bất cứ đâu”. Trao đổi trước khi viết thư đã cho nàng công chúa cảm giác như đang không phải là nói chuyện với con người, Violet thật sự giống như một búp bê thật vậy. Nàng công chúa đã thắc mắc Violet một điều về tuổi tác tình yêu. Violet chưa từng yêu, nhưng theo văn kiện xưa mà cô biết theo đó suy ra có rất nhiều cặp vợ chồng chênh lệch nhau nhiều tuổi. Nếu nói theo trần tục thì tuổi tác không thành vấn đề. Dù không có tình yêu thì sao? Tôi cũng thắc mắc giống công chúa 14 tuổi này về điều đó. Cả Violet cũng không ngoại lệ, nàng nói “ Yêu”, nàng đang nghĩ về điều đó. Tình yêu, hay hôn nhân không tình yêu, nàng không có đủ thông tin để phân tích tại thời điểm hiện tại để có thể trả lời. Nhưng cuối cùng câu trả lời mà nàng công chúa bé bỏng nhận được từ Búp Bê Violet xinh đẹp chính là sự chờ đợi của công chúa và mọi người về một hôn lễ long trọng kiều diễm với hoàng tử trong lòng công chúa. Tình yêu không phải do ai đó mang danh Búp Bê Hạng Nhất vẽ nên mà nó là do chính tay mình viết nên câu chuyện tình yêu của mình qua từng bức thư đôi lứa trao nhau. Và cuối cùng, câu chuyện tình yêu này kết thúc bằng một hôn lễ thật lãng mạn khép màn.


Dù là thêu dệt cảm xúc, hay đôi khi là sao chép lại những ý tưởng của những tác giả xưa…dù bằng cách này hay cách khác, nó luôn rất đặc biệt và đẹp vô cùng. Tôi cũng luôn tin như thế! Leon là trẻ mồ côi, thậm chí không thể làm việc ở đó nếu không có tiền viện trợ từ Shaher. Violet cũng là trẻ mồ côi, cô ấy cũng không có một cuộc sống ổn định như mọi người. Nàng thậm chí còn không biết mặt cha mẹ mình. Violet là đối tác cho Leon, cô gọi anh là “ ông chủ”. Nàng luôn bị người đời nói là người vô cảm, luôn là khuôn mặt ấy. Cô tự thấy mình và Leon có chút giống nhau, đó là chút gì đó mà người ta gọi là đồng cảm. Lần đầu tiên tôi thấy có người lại nói Violet trông giống những cô gái bình thường như Leon khi cô ấy nói cô ấy là một quân nhân. Leon đã tâm sự với nàng trong một đêm tím ngắt đầy sao trắng lung linh mờ ảo về cuộc đời anh. Mẹ anh là một ca kỹ lưu diễn, bà đi hết đó đây để hát và múa, thể hiện tài năng của mình.  Và rồi bà yêu một người đàn ông ở thành phố này, có con với người đó. Và đó là Leon. Leon nghĩ lại mình đã có một gia đình hành phúc. Nhưng rồi một ngày, cha anh không trở về nữa. Cha anh chịu trách nhiệm thu thập văn kiện cho Shaher, đi khắp nơi trên thế giới để tìm những quyển sách quý. Đây là một công việc không ít lần phải vào những nơi nguy hiểm. Và rồi, vào một ngày, cha anh bỗng bạch vô âm tín. Cuộc tìm kiếm không ngừng, mẹ Leon hứa với anh nhất định sẽ về cùng cha. Bà yêu cha anh hơn bất cứ điều gì, anh đoán đó là một sự lựa chọn đương nhiên khi bà ra đi mà bỏ lại anh. Anh đã tự hỏi mẹ anh có nghĩ về điều đó không và khi đó anh đã học được một điều, rằng tình yêu là thứ khiến người ta trở nên khờ dại. Violet đã thấy mẹ rất quan trọng trong lòng anh. Còn cô thì đã có một người luôn che chở ngay cả khi không hề có quan hệ huyết thống. Mặc dù hiện tại cô và người ấy đang xa nhau… Nhưng cô đâu có biết rằng người ấy mãi mãi không trở về nữa. Cô có buồn không? Tôi cũng tự hỏi điều ấy. Cô ấy còn không thể hiểu buồn là cảm giác thế nào. Cô luôn luôn nhớ tới người ấy, mỗi khi cô nhìn ngắm chiếc trâm có gắn viên ngọc lục bảo màu mắt họ. Đối với cô, người ấy như cả thế giới. Nếu người ấy chết, cô nguyện đi theo người ấy. Nhưng chặng đường này lại xuất hiện Leon, anh dường như đã yêu cô rồi, anh tự hỏi chặng đường để anh có thể gặp lại cô ấy là bao xa. Liệu có còn cơ hội nhìn thấy sao chổi cùng cô ngắm đêm hôm ấy lần nữa không. Anh vẫn muốn một ngày nào đó, anh và cô sẽ gặp nhau dưới chân trời sao nào đó, khi đó, sẽ cùng nhau ngắm sao lần nữa. Đó là mong ước của anh, anh không còn gì để do dự nữa. Bởi vì, cô ấy là người đã cho anh dũng khí để mở cánh cửa chính tay anh đóng lại bấy lâu. Tôi cũng mong, một ngày nào đó, nhất định… dưới chân trời sao nào đó
Cộc cộc cộc, lại một nơi xa lạ… Dịch vụ Búp Bê Tự Động Viết gõ cửa một ngôi nhà vắng nằm trên mảnh đất đồng cỏ hoang vu trải lá khô rụng đầy vườn và hồ nước… Vị khách nhiều tuổi này có vẻ như gặp rắc rối về lối sống sinh hoạt. Câu chuyện từ ngài có vẻ như là hư cấu, nhưng gống như đang tự mình trải nghiệm, giống như đang cùng vui, cùng buồn, và đôi khi là cảm giác bất an, với người thiếu nữ mang tên Olive này. Làm sao Olive có thể trờ về nhà khi mà cô bé mất đi khả năng triệu hồi tinh lình cũng như chiếc thuyền cũng đã bị đắm rồi. Ngài vẫn chưa nghĩ đến đó. Nhưng Violet đã thúc giục ngài phải suy nghĩ, nếu không, cô bé sẽ không thể gặp lại người cha đang chờ ở quê nhà, mà người cha đó chính là ngài. Violet chỉ thấu và đồng cảm với Olive nhưng vẫn chưa hay biết cô bé là con gái đẻ của vị khách này. Hình ảnh Violet cầm chiếc dù của con gái Olive của ngài thật đẹp, nó đẹp tới mức ngài trông đó là con gái của ngài. Điều đó khiến ngài tức giận vì ngài biết ngài đang quá mong mỏi điều không thể xảy ra đó, con gái ngài sẽ mãi không trở về được, bởi cô bé đã mất rồi. Nhưng thật ra, cũng chỉ là tự lừa dối mình, ngay từ đầu khi nhìn thấy Violet ngài đã cảm thấy cô thật giống đứa con gái của mình rồi. Phải chăng khi nghĩ là con gái Olive của mình ngài sẽ càng đau lòng hơn, bởi ngài biết sự thật cô không phải cũng không thể là con gái của mình. Chạy từ trên lầu xuống sân vườn nơi Violet đứng cầm cái ô che, ngài đã hất chiếc dù trên tay cô và đuổi cô về đi. Violet cố với theo “ Vậy thì vở kịch sẽ không được hoàn thành. Câu chuyện về Olive sẽ không có cái kết”. Violet dường như thấy có phải ngài đang giấu gì đó trong lòng. Cô đã cảm thấy áy náy mà không biết lý do tại sao bởi cô không có năng lực thấu hiểu. Cô vẫn thành thực mà xin lỗi vị khách của mình. Ngài khách đã trăn trở, quay lại và nói “ Ta… Không thể viết được gì nữa. Nhưng ta cảm giác mình phải sửa nó, hoàn thành câu chuyện mà ta kể cho con bé…kể cho Olivia”. Olivia mới là tên thật của cô bé ấy, con gái ngài. Khi vợ ngài lâm bệnh qua đời, ngài cùng con gái Olivia của mình dọn đến biệt thự mà gia đình hay đến vào dịp hè. Ngài biết cô bé sẽ buồn khi không có mẹ, nhưng cô bé… cô bé chưa bao giờ tỏ ra mình cô đơn. Hơn nữa, cô bé còn giúp cho ngài tập trung vào công việc hơn. Và cô bé thích nhất Diềm trên cây dù và chim Thuỷ cầm. Ngài đã tưởng tượng nhớ lại khung cảnh ngài và con gái Olivia của mình bên hồ nước xinh, cô bé đã thốt lên “ Thích thật, con muốn băng qua con hồ này”. Cô bé tự thắc mắc không biết có đi được trên lá rụng đó không. Ngài đã cười vui động viên cô bé “ Nếu con bung dù và lợi dụng sức gió, có lẽ có thể đó”. Cô bé cười vui vẻ phấn khởi đầy động lực “ Một ngày nào đó con sẽ cho ba thấy con đường đi qua con hồ này”. Và rồi, ngài nhận được một câu trả lời bất lực từ bác sĩ. Ngài đã quyết định mang cô bé về đây, để sống những ngày tháng ít ỏi còn lại. Nụ cười của cô bé ngài đã không nhìn thấy rất lâu. Những ngày thanh thản và yên bình… Nhưng… Ngài đã mất đi hy vọng duy nhất của cuộc đời. Chúa…đã mang tất cả mọi thứ quý giá của ngài đi. Violet sau khi nghe xong những tâm sự này của ngài, nàng nắm đôi bàn tay run run thật chặt “ Tôi không ngờ chia tay một ai đó, vĩnh biệt một ai đó, lại buồn và đau khổ đến vậy” đồng thời nước mắt lưng tròng trên khuôn mặt xinh đẹp lấp lánh của nàng lăn dài… Đêm đó, ngài khách đã gõ của phòng cô, nàng với khuôn mặt buồn rượi mở cửa ra, nàng càng cảm thấy áy náy hơn khi đã nhắc lại nỗi đau của ngài khách. Một lần nữa nàng lại thành thật xin lỗi ngài. Nhưng, ngài khách đã nói “ Ta sẽ hoàn thành nó. Câu chuyện của Olive. Cô bé sẽ trở về nhà và gặp lại cha. Dù cho cuộc phiêu lưu khó khăn đến nhường nào, đoạn kết phải có hậu. Cả nhân vật chính và khán giả đều sẽ vui…”. Một phương thức thần kỳ đã đưa cô bé Olive trở về nhà giống một chú chim. Cây dù chính là đôi cánh. Nếu nhảy từ trên cao, gió sẽ đưa cô bé đi. Vậy nên, cưỡi sóng biển, vượt qua bờ đá ven sông, bước đi trên những cánh lá rơi và tìm đường về nhà. Đó là một ý tưởng hay như một phép thuật thần tiên. Và rồi Olive trở về và gặp lại cha. Nhưng vẫn chưa có lời kết sau khi cô bé Olive trở về, cô bé trở về sẽ nói gì đầu tiên? Ngài lại bị bí… Đột đưa ra yêu cầu đạp lên lá trên hồ nước kia lại không ngờ nó như là mệnh lệnh với Violet. Chợt tỉnh ra yêu cầu kỳ quái của mình, ngài khách không kịp cản, nàng đã chạy ra phía bên kia hồ. Bên này nhìn sang, một hình ảnh xinh đẹp lộng lẫy phấp phới bay từ đó sang cùng với chiếc dù xoè kiều diễm. Âm thanh quen thuộc của giọng nói đứa con gái Olivia vang lên trong không trung thánh thót những lời cô bé đã từng nói trước đây khi hẹn ước sẽ cho ba cô bé thấy cô bé băng qua con hồ này. Ngài nhận ra, mình muốn con bé gọi mình tiếng “ ba” hàng ngàn lần. Ngài ước con bé đừng mất. Ngài muốn nhìn con bé lớn lên…và sống thật tốt! Lại hình ảnh cô bé Olivia chợt nắm lấy bàn tay cha đang tâm trạng suy nghĩ mãnh liệt dở chừng ấy, cùng nụ cười thật tươi. Bỗng bọt nước rung động một tiếng trở lại thực tại cùng giọng nói trong trẻo của Violet “ Ngài đã thấy chưa?”, nàng đang thở hổn hển gục trong nước hồ mát lành. Và rồi nước mắt không kiềm nổi người cha ấy xúc động. Người con gái đã ban cho ngài phép màu, chính là Violet. Ngài biết rằng trên đời này không có Chúa, nhưng nếu có, người đó là Violet. Cuối cùng, trước khi từ biệt, ngài đã tặng cô cây dù của con gái mình như tỏ lòng biết ơn cô đã thực hiện di nguyện “ một ngày nào đó” của con gái mình.


Trên boong tàu, nhắm mắt lại một hình dung ùa về “ Đôi tay cướp đi vô số sinh mệnh, bây giờ dung để viết thư gắn kết con người sao?”; “ Em vẫn chưa nhận ra những chuyện mình từng làm đã gây ra một ngọn lửa và nó đang bén lên cơ thể em”; “ Một ngày nào đó em sẽ hiểu điều tôi nói. Và đó là lần đầu tiên, em sẽ thấy những vết bỏng trên cơ thể mình”. Và hình ảnh Thiếu tá lại về “ Hãy sống…”. Nàng tự hỏi “ Được sao? Một vũ khí giết người như tôi có thể sao? Chẳng phải tôi đã cướp đi người đã nói câu “ một ngày nào đó” rồi sao? Chẳng phải bọn họ cũng có người để yêu thương sao?” Vọng lại tiếng mình “ Tôi không cháy” song song câu nói hiện tại ngay lúc này đau đớn kêu lên “ Tôi đang cháy”; “ Những chuyện tôi đã làm, gây ra một ngọn lửa và bén lên cơ thể tôi”… Cùng lúc nàng hiểu ra, nàng nhận ra một sự thật rằng Thiếu tá đã mãi ra đi không bao giờ còn có thể trở về được nữa. Violet nàng phải chấp nhận với sự thật này cho dù đau khổ đến cỡ nào. Thật tội nghiệp! Thật đáng thương! Tôi sẽ không nói gì thêm về nỗi đau này của nàng. Nó sẽ là một nỗi đau gặm nhấm nàng cho hết cuộc đời có lẽ là quá sức với nàng rồi, tôi nghĩ vậy…


Cuộc sống luôn vậy mà, có gì hoàn hảo đâu. Những nỗi đau cũng đẹp mà, nó đẹp bởi khi chúng ta buồn đau mới biết còn có những người luôn cạnh ta sẵn sàng yêu thương và quan tâm chia sẻ với ta. Và đẹp hơn nữa khi mỗi chúng ta luôn yêu đời, lạc quan với những suy nghĩ đẹp. Violet cũng không ngoại lệ, cô ấy đặc biệt nhưng vẫn là một cô gái, là một con người bình thường sống một cuộc sống hết sức bình thường chân thật giản dị. Những tấm lòng quan tâm lo lắng của mọi người dành cho cô đã kéo cô trở về đối mặt với thực tại, trở về với cuộc sống sự sống mà tạo hoá đã ban tặng cho cô. Quỳ gối trước chậu hoa violet tím say đắm, cô hồi tưởng lại Gil với màu mắt trong veo màu ngọc lục bảo trên ngực cô và thầm nói “ Tựa như đoá hoa ấy”… “ Hợp với cái tên ấy”… Và cất bước đi mạnh mẽ.


Tiếp theo sẽ là một câu chuyện rất hay và cảm động về cô bé Anne. Một cô bé con đáng yêu sống với mẹ và cô bé rất là yêu mẹ của mình, lúc nào cũng chỉ muốn được chơi đùa cùng mẹ, nhưng mẹ cô bé lại không được khoẻ để có thể chơi với bé con. Khi nhìn thấy Violet từ xa tiến lại gần về phía nhà mình, cô bé đã rất ngạc nhiên ngỡ ngàng về một búp bê biết đi, một búp bê khổng lồ mà không phải những con búp bê đồ chơi bé nhỏ xinh xinh mà cô bé có, hay đã từng thấy. Không hiểu sao, cô bé có cảm giác không tốt. Và rồi cô bé vội vàng chạy lên phòng mẹ nằm để báo cho mẹ biết có một búp bê biết đi đang đến nhà mình. Tại phòng khách, Violet đứng phóng tầm mắt ra ngoài ô cửa sổ của căn biệt thự chờ đợi chủ nhân. Violet quả thật với bé con Anne đúng là một búp bê, nhưng đặc biệt là búp bê này biết đi, biết nói, biết uống trà… Hợp đồng dịch vụ viết thư giữa Violet và mẹ cô bé là 7 ngày. Dường như cô bé sợ Violet sẽ độc chiếm lấy mẹ của cô bé nên cô bé không muốn sự có mặt của cô. Cô bé cho rằng vị khách này sẽ cướp đi mẹ cô bé nên cô bé nói cô bé ghét cô búp bê ấy khi mẹ cô bé nhờ cô bé giúp mẹ tiếp khách hộ. Cô bé nói cô bé có thể viết thư cho mẹ được nên mẹ cô bé không cần phải nhờ đến Búp Bê Tự Động Viết. Nhưng mẹ cô bé nói rằng cô bé vẫn chưa thể hiểu được những từ khó, vì vậy vẫn nên để Violet- là người viết thư đang rất nổi tiếng, viết cho mẹ cô bé. Cô bé đã ngây ngô hỏi mẹ viết thư cho ai và mẹ cô bé đã trả lời là cho một người ở rất xa. Đó là một lá thư quan trọng. Khúc nhạc dạo nền cho câu chuyện này của cô bé Anne thật nhẹ nhàng đáng yêu như lời dỗ dành, vỗ về trẻ con vậy. Cô bé Anne cuối cùng cũng nghe lời mẹ xuống nhà tiếp khách thay mẹ khi bà mệt sau mỗi lần lại ngã bệnh. Violet đã đồng ý chơi với cô bé và hai người cũng có những khoảnh khắc vui vẻ ngộ nghĩnh ngắn ngủi bên nhau. Cô bé dường như dần thích Violet hơn, gọi tên chị búp bê kỳ quặc này nhiều hơn mỗi lần muốn chị chơi với cô bé. Nhưng thật ra, cô bé muốn được chơi với mẹ nhiều hơn là với người lạ. Cô bé đã xin Violet đừng cướp thời gian giữa mẹ và cô bé nữa. Bởi cô bé biết mẹ mình không khoẻ, mẹ rất yếu. Violet đã nói với cô bé rằng thời gian hợp đồng cũng chỉ còn vài ngày nữa là xong. Và cô bé muốn Violet nói với mẹ mình là để cô bé bên cạnh bà khi viết thư xong. Cô bé muốn ở bên mẹ, cô bé chỉ muốn ở bên cạnh và nắm tay bà thôi. Mỗi lần nhìn qua ô cửa kính về phía vườn nơi mẹ và chị búp bê viết thư, cô bé bồn chồn khó chịu. Và đặc biệt, khi thấy mẹ gục ngã vì ngất, cô bé rất đau lòng thương mẹ, cô không muốn mẹ làm việc này tí nào, cô chỉ muốn để mẹ bên cạnh mình mà thôi. Cô bé còn đau buồn hơn khi mẹ nói không sao và bảo cô bé ra ngoài để mẹ làm việc tiếp với chị búp bê. Cô bé đã hét lên rằng tại sao, tại sao mẹ lại viết thư? Viết cho ai? Cha đã mất rồi. Mẹ cô bé nói rằng chúng quan trọng lắm. Cô bé đã nghi hoặc đó là một ai cô bé không quen biết chăng, một ai đó thậm chí không đến thăm khi mẹ bệnh. Cô bé khóc nấc lên trong đau khổ rằng “ Làm gì có ai quan tâm đến mẹ chứ!”. Cô bé hỏi mẹ rằng lá thư còn quan trọng hơn cô bé sao. Mẹ cô bé đã trả lời là không có gì quan trọng hơn cô bé cả. Cô bé đã nghĩ rằng mẹ đang nói dối, mẹ chỉ biết nói dối thôi… tại vì mẹ cô bé không hề khoẻ hơn, mẹ cô bé lúc nào cũng nói sẽ khoẻ ngay. Cô bé biết hết, cô bé hiểu rằng cô bé sẽ lẻ loi một mình khi mẹ mất. Cô bé có thể bên mẹ bao lâu nữa đây? Nếu như cô bé sắp phải lẻ loi mãi mãi thì cô bé muốn mẹ đừng viết thư nữa, hãy ở bên cô bé! Cô bé con thật đáng thương! Cô bé bỏ chạy đi mà nước mắt rơi lã chã. Cô bé đang phải gánh vác bệnh tật của mẹ trên cơ thể yếu đuối của mình. Cô bé là người tuyệt vời. Nhưng cô bé thấy mình thật hư, cô bé đã làm mẹ khóc, mẹ bệnh là vì cô bé hư. Nhưng đó là chuyện không ai, không gì có thể làm khác được. Giống như cánh tay của Violet không thể mịn màng giống như cô bé, là chuyện không thể làm gì hơn. Và rồi, chị búp bê ôm cô bé đã viết xong lá thư và chào tạm biệt. Violet bước đi, cô bé đã chạy ào đến bên gọi tên và ôm chầm lấy chị búp bê, cô bé đặt hai ngón tay mềm lên chiếc má trắng xinh của chị búp bê mà sờ bẹo rồi giật mình thốt lên “ Ấm quá” rất ngộ nghĩnh tinh nghịch. Và cuối cùng thì cô bé nhận ra, chị búp bê ấy không phải là búp bê, cũng không phải là điềm xấu, mà là một người tốt bụng. Cô bé vẫy tay mãi chào tạm biệt chị búp bê và trong lòng trào dâng cảm xúc muốn đọc lá thư mà chị ấy viết và tự hỏi rằng không biết chị ấy viết cho ai. Sau đó thì, mẹ cô bé gọi cô bé lại, nói cùng cô bé uống trà và đồng ý chơi búp bê với cô bé, và rồi đọc sách, chơi làm mẹ… Tiếng mẹ gọi “ Anne… Anne… … …” rồi cũng đến lúc phải ngừng. Cô bé Anne cũng ngày một lớn trưởng thành theo năm tháng không có mẹ ở bên, nhưng lại cùng với những lá thư lớn dần…tình yêu của mẹ dành cho cô bé lớn khôn. Mẹ sẽ luôn dõi theo cô bé… Bởi những lá thư ngày ấy chính là dành cho Anne, mãi mãi là Anne. Mỗi lá thư ấy sẽ được gửi mỗi năm đến Anne. Chỉ tiếc rằng, khi gửi… mẹ cô bé đã… cô bé vẫn còn quá nhỏ. Cô bé sẽ cảm thấy cô đơn…vì bị người mẹ yêu quý nhất bỏ rơi. Cô bé sẽ cô đơn trong căn biệt thự đó. Violet đã phải kìm nước mắt trong suốt quãng thời gian đó. Nhưng, cô bé sẽ nhận được tất cả những lá thư mà chị búp bê ngày ấy viết. Người ta yêu sẽ luôn dõi theo chúng ta.

Một lá thư được yêu cầu từ trại quân nhân tại một quốc gia bùng nổ chiến tranh không lâu. Trại đó ở ngay tiền tuyến. Họ rất muốn viết thư, nhưng quá nguy hiểm. Những người lính trên chiến trận muốn yêu cầu Búp Bê vì họ muốn gửi lời nhắn đến người thân yêu của họ. Nhưng gửi những Búp Bê tới đó lại không thể được ( Giám đốc công ty- chính người nọ không muốn nhận đơn yêu cầu đó). Tuy nhiên, Violet vẫn nhận yêu cầu của họ và hướng đến tiền tuyến xa xôi vì một lá thư. Nàng ra tận chiến trường để cứu ông chủ mà mình nhận viết thư. Nhưng vẫn là chậm trễ hơn kẻ địch nên ông chủ của cô bị thương đạn. Cô đã xin lỗi đã để ông chủ phải chờ. Sau đó cô đưa anh vào một căn nhà hoang trú tuyết. Vết thương của anh e rằng không qua khỏi. Anh sốt lên từng cơn ho lạnh co rúm trong mảnh chăn mỏng cuộn tròn. Anh đã ngỏ lời Violet viết thư luôn trong đêm nay bởi có lẽ anh sắp đi rồi. Anh cầu xin cô làm ơn. Anh khen cô đẹp lắm, chắc lúc đó anh đang nghĩ đến người thương Maria của mình ở quê nhà. Violet đã chuẩn bị xong, cất tiếng bảo anh bắt đầu viết thư được rồi. Anh thốt lên những lời ấm áp run rẩy trong đêm buốt lạnh sương tuyết… Violet không dùng máy đánh chữ mà dùng chính đôi bàn tay gang thép của cô để ghi nhớ từng lời thư gửi gắm nỗi niềm tình cảm của anh về với gia đình cha mẹ và người thương. Từng cơn ho dội mạnh hơn khiến anh thổ ra cả huyết. Cầm tấm ảnh nhỏ bé lên cùng chiếc khăn tay mỏng, anh muốn viết cho người thương của mình. Maria là bạn thưở nhỏ của anh. Anh và cô chơi với nhau từ nhỏ, coi cô ấy như em gái. Và rồi cô ấy tỏ tình với anh. Anh cũng thích cô ấy. Nhưng họ vẫn chưa làm chuyện mà những cặp đôi thường làm, thậm chí còn chưa hôn nhau. Những cảm xúc của anh, Violet hứa sẽ đặt nó vào lá thư. Anh muốn hỏi Maria có khoẻ không, cô ấy có nhớ…lúc cô ấy tỏ tình anh không. Anh đã rất, rất, rất vui. Anh muốn, rất muốn về bên cô.Anh không muốn chết. Anh muốn về nhà, trở về bên cô. Mong cô chờ anh… Anh cảm thấy không mở mắt nổi nữa, hỏi rằng Violet đã viết chưa? Anh khẩn cầu Violet gửi thư giùm anh…và cảm ơn cô đã cứu anh. Violet rưng rưng nước mắt nhìn anh thỉnh cầu. Anh nói anh không cảm thấy cô đơn. Và Violet ở đây, cô đang ở bên anh. Anh lại tha thiết chân thành xin cô chạm vào anh. Violet đưa bàn tay gang thép của mình tiến đến bàn tay anh “ Tôi đang nắm tay ngài đây, ông chủ”. Anh ừ và nói thấy hơi lạnh. Anh mường tượng trong giây phút cuối cùng còn sót lại của cuộc đời những hình ảnh đẹp đẽ nhất về vùng quê yêu dấu cùng những người thân yêu của anh. Và dường như Violet nhìn thấy được lời thì thầm động đậy trên bờ môi khô khốc của anh rằng “ Maria. Hôn anh đi!” trong khung cảnh lãng mạn nên thơ trên cánh đồng vàng xuộm màu cỏ lúa. Violet đã bất ngờ trong cảm động đặt một nụ hôn thật sâu lên trán anh thay lời từ biệt cũng là thay Maria thực hiện nguyện ước đang khao khát trong anh lúc này. Cuối cùng, không sao nữa rồi. Cô sẽ gửi thư đến họ. Sau đó, tại một vùng quê yên bình, lá thư của Aidan đã về chốn thân quen với gia đình người thân. Maria vui mừng chạy ra đón tin thư thì trông thấy cha mẹ anh đang ôm nhau khóc lặng buồn thương. Cô chợt sững sờ. Violet chìa tay ra đưa đến tay cô lá thư mà Aidan gửi cho cô. Cô lật ra cùng một tấm khăn tím nhạt mỏng xinh thấm đẫm màu máu khô của anh. Cô ôm chiếc khăn cùng lá thư đồng khóc tức tưởi với cha mẹ anh. Violet đau buồn ngoảnh mặt bước đi, mẹ Aidan chạy đến bên cô ôm chầm lấy cô nó lời cảm ơn và cả cô gái Maria. Họ cảm ơn Violet rằng cô đã mang con trai của họ trở về. Violet lắc đầu đau xót vô ngần, cô cảm thấy mình đã không thể bảo vệ được ngài ấy, cô chỉ biết phải xin lỗi họ trong hai hàng nước mắt tuồn trào. Cô không muốn ai phải chết nữa…
Cô nói cô không phải vì mệnh lệnh, cô sẽ không giết ai cả, cô không cần vũ khí. Cô đã là một con búp bê ở trận chiến trước- Búp Bê Chiến Tranh của Leidenschaftlich. Chiến tranh trong suy nghĩ của kẻ địch chưa bao giờ là kết thúc. Cả địch và cô đều còn lại những ký ức của bạo lực giống như vết bỏng và không bao giờ kết thúc. Cô không muốn giết bất cứ ai nữa. Cô bị địch đánh thương, cô bị địch nắm giữ đôi mắt ngọc của Thiếu tá Gil. Đại tá Diethard hiện lên trong mắt cô bừng sáng như Thiếu tá Gil. Nhưng hoá ra lại không phải là Thiếu tá của cô. Lệnh của Thiếu tá là sống chứ không phải giết. Diethard đổ lỗi Violet là một con búp bê không chiến đấu, không giết người chỉ tổ vướng chân. Đó là lý do “ mày” ( cách mà Diethard gọi Violet) không thể bảo vệ được Gil, Diethard hét lên “ Mày đã giết Gil! Vậy thì mày hãy đi với nó đi. Đi chết đi!”. Violet tiếp lời “ Dù vậy, Thiếu tá vẫn ra lệnh…hãy sống”.

Công cụ mà Diethard vứt bỏ đi đã trở thành con chó của Gilbert. Nhưng ngay cả khi mất đi cánh tay, chủ nhân, và mọi thứ cô có, tại sao cô vẫn đứng vững? Đây là những gì Diethard nghĩ. Đôi mắt ngọc lục bảo của Thiếu tá lại được trở về bên cô nhờ sự lấy lại từ Đại tá Diethard. Violet đã mất một cánh tay và cô vẫn đang bay lộng lẫy khi chỉ còn một chiếc tay còn lại. Hình ảnh cô đẹp đến đau thương tan chảy tim tôi khi cô một mình chống đỡ cả thế giới vì trái bom. Và rồi cô lại phải mất đi một lần nữa cả hai cánh tay của mình sau bao tổn thương… Tiếng trái bom được gỡ ra cùng theo đó là tiếng cánh tay còn lại của cô lìa khỏi vai két lên lẻng kẻng tiếng đứt vỡ tang thương và một tiếng nổ lớn vang dội. Dáng người mỏng manh không đầy đủ của cô đang rớt xuống cây cầu đáng thương tâm cùng mảng khói xám đen dày đặc. Cuối cùng thì bản hiệp ước hoà bình đã được ký kết thành công. Chiến tranh đã kết thúc, kết thúc rồi… Giờ đây, Violet Evergarden có thể viết cho mình một lá thư được rồi. Cô có cảm xúc. Cô có trái tim giống như tất cả ai đó. Cô chỉ muốn nhận mệnh lệnh từ Thiếu tá. Chỉ cần ngài ra lệnh, cô sẽ đi bất cứ nơi đâu. Chỉ vậy thôi. Đã từng là như vậy.
Gil vẫn còn sống… trong tim. Vậy nên sẽ không bao giờ quên được. Dù cho mỗi lần nhớ là đau nhói, nhưng sẽ sống phần đời còn lại để nghĩ đến người đã mất. Ngay cả lúc này, vẫn yêu người đó. Violet, đúng rồi, hãy sống thay phần của Gil. Sống, sống, sống tiếp và chết.

Không có lá thư nào là không cần gửi cả! Nếu nói Violet là một thất bại của tạo hoá, nhưng cô ấy vẫn đang nỗ lực… Cũng có những người được cứu nhờ lá thư của cô ấy. Violet viết thư rất hay. Chúng đi thẳng vào long người. Một lá thư giúp con người thành thật với bản thân họ.

Violet Evergarden rốt cuộc cũng đã viết được lá thư để gửi Thiếu ta Gil của cô và nước mắt cô lại lăn dài trên gò má xinh đẹp hoà tinh tuý vào bông hoa violet tím vời. Nếu gặp lại ngài, cô sẽ nói cô đã hiểu một chút…ý nghĩa của từ “ YÊU”… Búp Bê Tự Động viết và Tôi Yêu Em khép màn ký ức và mở ra cánh cửa Xin Chào vẫn là câu nói “ Chỉ cần là yêu cầu của quý khách, chúng tôi sẽ đến bất cứ đâu. Dịch vụ Búp Bê Tự Động Viết. Tôi là Violet Evergarden.”. Có lẽ sau cánh cửa mở này là Thiếu tá Gilbert mà Violet và chúng ta cùng mong đợi ^^

Mặc dù ở đây, mặc dù ngay đây…nhưng sao thấy vời vợi, giai điệu ấy nhẹ nhàng dịu dàng đến xuyến xao… Tôi có thể nghe mãi giai điệu than quen ấy mà không hề biết nó tên gì, nó từ đâu… Cũng chỉ cần như vậy thôi là đủ rồi. Nó sẽ đẹp và hay hơn…
Chân thành cám ơn!



Thứ Sáu, 13 tháng 4, 2018

LANG THANG TRONG MỘT MỚ SUY NGHĨ HỖN ĐỘN



11: 59 p.m ngày 10/04/2018, lồm cồm bò dậy từ trong suy nghĩ viển vông vô định. Tôi nhặt được mình tỉnh dậy khỏi cơn say… Có những giấc mơ không tên tôi đã mơ mà không phải là ngủ, nhưng nó xa xôi quá, tôi không dám mơ hơn nữa. Tôi nên dừng lại! Tôi biết tôi chỉ là đang tưởng tượng ra mà thôi. Nhưng tôi sợ cảm giác đó làm sao, tôi sợ nó như thế cứ thế mà đến nếu tôi buông bỏ suy nghĩ của mình tiếp tục với cơn mơ. Tôi không biết là tôi đang buồn hay đang vui nữa… Và cũng không biết nên buồn hay nên vui. Cái tuổi xuân mơ mộng này đẹp lắm, nhưng đó có phải thực không???  Có ai biết được câu trả lời? Hay cứ là mơ đi rồi thấy câu trả lời?


Đêm về là lúc tôi chìm đắm mình trong những thứ hoang tưởng xa xôi vùng vẫy riêng tôi… Tôi buông thả mình về đêm trong những suy nghĩ, quá ư chiều chuộng mình cho những giấc mơ về đêm thao thức. Chẳng cần ai biết, chẳng cần ai hay thế giới của mình ra sao, nó mãi mãi thuộc về mình. Và chợt nhận ra mình đã bắt đầu nhớ nhung cảm giác viết lách lan man gì đó về thứ cảm xúc liên thiên của một cô gái tham lam đầy suy nghĩ vẩn vơ tuổi 24. Thèm thuồng cảm giác viết vời note một chút gì đó dư vị cảm xúc miên man ngay lúc này. Đã lâu rồi từ dạo Tết năm ngoái đến nay chưa động tay động chân đánh máy giữa đêm khuya thanh vắng rồi. Chẳng mấy khi cảm xúc dội về xao xuyến như vậy, cảm thấy cồn cào ngứa ngáy bồn chồn từ cảm xúc đến các đầu chi. Vùng, phải vùng dậy ngay bắt lấy khoảnh khắc này lưu giữ gì đó để khi đọc lại có còn nhận ra đó là mình của ngày hôm qua hay không… Ngày ham chơi vui vẻ, đêm biến thành cú hoang khắp chốn lang thang. Thói quen tạo nên những căn bệnh xấu khó chữa. Bản thân tự dung túng mình hư với những suy nghĩ vẩn vơ. Càng ngày càng cảm thấy bản thân mình lớn mà lại nhỏ đi…


Loay hoay trong đêm tối, lật đật gõ cạch cạch từng chữ sáng rõ trên màn hình laptop. Chỉ là mới bắt đầu thôi mà như đã từng là tri k ngàn năm xưa cỗi rồi. Để lại trong tôi bao niềm thổn thức khôn nguôi tím như hình ảnh Iris yêu thương tôi hằng mong nhớ. Đêm vỗ về yêu thương trong tôi, trải bạt ngàn một cánh đồng Lau thương nhớ mới vừa hôm nao. Ùa về sống động tôi trong cơn mơ thực ấy với những bông lau trắng bụi trổ bung. Đồng lau phấp phới bay bay, tôi cùng ai đó xa lạ ngắt từng nhành lau trắng xinh xinh. Tôi cảm thấy người đó như đã là một cố nhân. Vọng bên tai tôi là âm thanh bài nhạc êm đềm thuần khiết du dương như gợi vẽ lại một hình dung đã qua thật dịu dàng mê đắm. Âm thanh như lừa phỉnh đến chân thật chảy trôi rung động từng mạch máu trong tôi khiến tôi không thể hay biết đâu là thực đâu là mơ. Hình ảnh tôi gượng gạo long rong, còn người chẳng hay mải miết điều gì? Tôi thấy vô tư lự hình bóng mình dưới nắng gió trong veo. Cũng chẳng bộn bề suy nghĩ chi trong câu chuyện rong chơi ấy. Kể cả bóng hình kia, người là ai, người như thế nào tôi cũng không màng quan tâm, bởi chúng tôi vừa thân quen lại vừa xa lạ ( Đấy là cảm giác trong tôi). Giờ đây, nhớ lại mong manh ký ức nhỏ nhoi như muốn tan vào hư vô. Bâng khuâng luống cuống đến mong manh những cảm giác vô tư đã đi của ngày hôm qua…


Thôi, thả mong manh bay đi theo những chiếc gió đung đưa.
Vấn vương này xin đừng nên có, thật tội nghiệp heo may.


Cũng khá lâu rồi, hôm nay cháu mới lại nhớ Ông đến vậy! Nhớ như một cái gì đó rất gần mà lại rất rất xa. Là không gian, là thời gian, khoảng...