Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2022

Cảm ơn Anh!

Mãi mãi là bao xa? Em đã nhận ra gì đó cho đến bây giờ. Em đã biết yêu, ghét, hờn, giận, đau đớn; nếm qua những mùi vị ấy và để rồi biết tha thứ, buông bỏ; biết vấp ngã rồi đứng dậy, dù cho thật khó khăn. Giờ đây nhìn lại em vẫn thấy anh ở đó, vẫn như một Cố Nhân, vẫn rất đẹp như lúc đầu em gặp anh. Để rồi em thấy được những giá trị nhất định về cuộc đời này. Là mình sống, gặp gỡ nhau và chia ly vì điều gì. Em đã cảm nhận được rồi. Nhưng em thấy buồn, thấy mỏi mệt, cũng thấy vui vì để có được mình của hôm nay, em phải trải qua ngày hôm qua. Ký ức ấy, em gói ghém, chôn vùi với những mộng ước hạnh phúc sau này. Cảm ơn Anh!

Cũng khá lâu rồi, hôm nay cháu mới lại nhớ Ông đến vậy! Nhớ như một cái gì đó rất gần mà lại rất rất xa. Là không gian, là thời gian, khoảng...