Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2018

Iris, chỉ thế thôi.

Không phải thơ cũng chả phải văn - tản mạn cảm xúc này…



Khi không nói ra không đồng nghĩa là tôi không thấy gì.
Khi không thay đổi được gì, tôi chấp nhận tôi thay đổi hoặc tôi buông bỏ.
Khi không thể thay đổi được bản thân, tôi chấp nhận tôi buông bỏ.
Tôi không muốn thu phục cả thế giới, cả kể chỉ là một người nào đó.
Tôi chỉ muốn hoá trái tim này thành đoá Iris, mãi mãi…

Cảm ơn cuộc đời này cho tôi biết và thấy em J một niềm kiêu hãnh Iris.



Mãn nguyện.


Cũng khá lâu rồi, hôm nay cháu mới lại nhớ Ông đến vậy! Nhớ như một cái gì đó rất gần mà lại rất rất xa. Là không gian, là thời gian, khoảng...