Thứ Hai, 20 tháng 2, 2023

𝐊𝐇𝐎Ả𝐍𝐇 𝐊𝐇Ắ𝐂 𝐂Ô ĐỘ𝐂 ĐÃ 𝐓Ừ𝐍𝐆❔

Lâu thật lâu rồi, tôi mới trở về lại với cảm giác này. Tôi đã từng lựa chọn một mình theo cách mà Garbo đã chọn, và sau khi trải nghiệm phong cách sống đó một thời gian dài, giờ đây tôi quay trở lại chọn nó. Tâm sự bạn nghe. Tôi thích ngồi yên tĩnh trong một căn phòng. Sự yên tĩnh đối với tôi là một phép màu, vì nó đem lại cho tôi sự thư thái, yên bình trong cuộc sống xô bồ này. Tôi không hiểu vì sao có những người lại sợ cô đơn đến vậy. Họ sợ cảm giác cô đơn nhưng khi có người đồng hành thì lại không biết trân trọng. Chúng ta nghĩ chúng ta đặc biệt, độc nhất và xứng đáng được hạnh phúc, nhưng chúng ta lại không trân trọng những gì có được để rồi khiếp sợ việc ở một mình. Không có gì hủy hoại những mối quan hệ nhanh hơn khi con người ta “vô tâm, vô nghĩ” không giới hạn. Những người như vậy rất khó để trở thành những cá nhân toàn vẹn khi họ thậm chí không hề có chút gì là của mình, là chính mình. Nếu bạn thực sự hiểu bản thân mình và hiểu rằng bạn kết nối với những người khác là bởi vì bạn thực sự muốn vậy thay vì bị yếu tố khác khống chế, miễn cưỡng hoặc chỉ vì sự tuyệt vọng hay sự tham lam, hoặc vì bạn thực sự sợ hãi cô đơn, sợ rằng sự tồn tại của bạn cần phải được công nhận bởi những người khác.


Sợ cô đơn là nỗi sợ hãi của những kẻ thực sự bất tài, yếu đuối, vì sợ mình khác người khác. Nỗi sợ này khiến cho người ta áp đặt nó ngược lại lên người khác, thường bằng sự giận dữ (gần như “giận cá chém thớt”) – một biểu hiện của sad, mad và bad, một dấu hiệu của sự thiếu tự tin từ bên trong khi đối mặt với những thứ không quen thuộc. Và giờ thì tôi cũng không còn thắc mắc liệu rằng họ đang cô đơn như thế nào trong sự cô đơn của họ, đau khổ dằn vặt hay cũng đang như tôi, bình thản đón nhận, vô thường tận hưởng. Tôi thích tự lập từ nhỏ. Độc lập từ suy nghĩ đến hành động. Với tôi, có người đồng hành trong cuộc sống cũng vui, mà không có thì vẫn vậy. Tôi không bao giờ thấy buồn trong nỗi cô đơn và không thấy mình cô đơn. Có một thế giới cô đơn trong tôi, nhưng thế giới ấy hoà bình và yên ổn.

Tình yêu những tưởng vẫn luôn là thứ được mọi người khao khát, nhưng không ít người vẫn lựa chọn an yên với cuộc sống một mình. Bởi vì tận sâu trong lòng những người này có một nỗi sợ vô hình với tình yêu. Lý do thường xuất phát từ chính những mặt trái của tình yêu. Họ sợ phải gào khóc trong tuyệt vọng vì đối phương không bao giờ chịu lắng nghe mình và hiểu cho những nỗi niềm của mình. Sợ phải bắt đối phương không được làm những điều mình không thích, tránh xa những người hay những điều khiến mình bị tổn thương. Nhưng họ hoàn toàn mặc kệ, không quan tâm. Thậm chí còn phẫn nộ, mâu thuẫn tới đỉnh điểm, giày vò, cắn xe nhau khôn nguôi. Thậm chí lăng mạ, chà đạp lên cả danh dự và nhân phẩm nhau bằng những từ ngữ tồi tệ, đê tiện đê hèn, bẩn thỉu nhất để thoả mãn sự tức tối cực hình lúc bấy giờ. Sợ bị lừa dối, sợ mất thời gian mà không có kết quả, sợ tổn thương, sợ đau khổ sau khi chia tay. Sợ phải chấp nhận một con người đáng sợ như thế. Sợ mãi mãi luẩn quẩn không lối thoát trong một mối quan hệ toxic như vậy. Sợ và sợ hàng loạt những nỗi sợ không tên khác.


Thường thì sau những đổ vỡ tình yêu, con người thu mình, sợ bị tổn thương, đề phòng trước những mối quan hệ tiếp theo trong cuộc đời. Tình yêu thì chắc chắn sẽ có đau khổ thôi, nhưng nó như một bài toán khó của cuộc sống đặt ra vậy đó. Câu trả lời đúng là hạnh phúc, mà sai thì chọn một mình, vì sợ. Nếu thấy ai đó mãi không yêu hoặc không yêu lại, lý do đơn giản có thể là họ đang có những nỗi sợ riêng chưa thể vượt qua. Tình yêu, hôn nhân vốn dĩ là chuyện cả đời, lại càng không nên (và không được phép) qua loa. Vì thế mà không tránh khỏi những lưỡng lự, băn khoăn. Ta hoàn toàn có thể cảm thấy cô đơn khi ở giữa mọi người, khi nằm ngay cạnh người ta yêu. Khi bất đồng trong giao tiếp nảy sinh, khi mọi người quanh ta hoặc thậm chí bản thân ta không hiểu hoặc đón nhận những suy nghĩ trong lòng ta, ta cô đơn. Khi phần trăm cơ hội để tìm được một người bạn đời thấp một cách “ảm đạm” và bí quyết cho một tình yêu bền lâu phần lớn đến từ sự nhượng bộ. Lựa chọn một mình một cách chủ động không chỉ trong phạm vi tình yêu mà còn cả với các mối quan hệ con người – con người khác nữa. Một mình là thứ mà bản thân chúng ta tự “bầu cử”, sau đó được trả lời bằng những “bản án phán xét” và cuối cùng trở thành nô lệ của sự dè chừng. Nhưng nó cũng là một thứ “dung lượng” rất cần thiết cho một cuộc sống trọn vẹn.

Một mình là một loại cảm giác lâu dần sẽ thành thói quen. Khi sống một mình trong quãng thời gian dài, phụ nữ thường trở thành mẫu người mà bản thân yêu. Tự quyết định cuộc sống mình muốn. Một cô gái một mình, suy cho cùng đó là vì cô ấy muốn. Càng về lâu sẽ bị nghiện. Sẽ không muốn nói đến chuyện yêu đương. Rất khó để rung động trước một ai đó, và dĩ nhiên, một mình chẳng phải là vấn đề gì to tát. Cuộc sống một mình có cái hay riêng của nó, tự nghĩ cho mình, và rồi tự chọn cho mình cách sống, tự do, thoải mái. Một loại thoải mái không phải ai cũng hiểu. Một mình nhưng bình yên. Đi làm rồi về nhà, sống cuộc sống của riêng mình, thích gì làm đó, tự do tự tại. Thích cảm giác dạo chơi trong suy nghĩ của mình, thả mặc cho tâm trí lang thang trong một thế giới tĩnh mịch, an nhiên. Tôi thích cảm giác một mình này, không ai có thể chạm đến tôi, không ai có thể làm phiền tôi, không có bất kỳ ai ảnh hưởng đến cảm xúc của tôi, tự nguyện chọn bản thân làm bạn thân, chọn sự riêng tư là nhân phẩm căn bản, không tài nào chen chân vào nổi. 

Khả năng quan trọng nhất mà một cô gái cần có không phải là trang điểm cho bản thân xinh đẹp ra sao, cũng không phải là kiếm được nhiều tiền đến thế nào, mà là cho dù có xảy ra chuyện gì, đều có đủ khả năng để vui vẻ trở lại. Tự làm mình vui, tự lo, tự kiếm tiền, tự thưởng cho mình, tự có tự do. Người bình yên nhất là người biết trân trọng mọi thứ, kể cả những nỗi buồn. Người đi xa nhất là người biết nhặt lấy từng nỗi buồn, nhặt lấy từng nghịch cảnh nghịch duyên rồi đốt cháy chúng để làm năng lượng cho cuộc hành trình phía trước. Người thương cuộc sống nhất là người thương được cả từng nỗi đau. Làm gì có cuộc đời nào không có nỗi buồn, làm gì có một cuộc đời bình yên, chỉ có trái tim bình yên thôi. Tôi thích nghe những người ngược giông ngược gió để trở về ngồi thật yên dưới hiên nhà kể chuyện, nghe những thứ đã làm họ tổn thương, nghe cách họ chuyển hóa chúng thành thứ có ích cho cuộc sống của mình. Vô cùng im lặng, vô cùng kiêu ngạo, không dựa vào ai cũng không tìm kiếm ai. Nếu có kiếp sau, cho dù có tình yêu hay không, tôi vẫn muốn cố gắng trở thành một người bình thản như này. Không oán trách ai, không cười nhạo ai cũng không hâm mộ ai. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, chạy nhanh trong gian khổ, trở thành giấc mơ của chính mình, đi con đường của bản thân. Đời người không có hoàn mỹ, chỉ có hoàn thiện. Năm tháng không có thập toàn thập mỹ, chỉ có cố gắng. Rất nhiều người không hẳn là lạnh lùng ít nói, mà việc xã giao của họ là có nguyên tắc, có chọn lựa. Đối với người mình thích thì huyên thuyên không dứt, nhưng lại không hở ra một chữ với những người khác. Nếm trải hết vị trên đời để rồi ngồi đây, lặng lẽ, thâm trầm, kể lại câu chuyện đời mình. Vốn dĩ, trong cuộc sống này, quả thực có mưa, có gió, bão táp nhưng cũng đừng quên rằng, vẫn còn có những ngày nắng ngập tràn. Nguyện cho bạn mỗi ngày đều giản đơn, ngẩng đầu nhìn lên đều là dịu dàng, ấm áp. Ước mơ làm một người bình thường, sống cuộc đời nhẹ nhàng, bình yên và chỉ mong lúc đó thời gian dừng lại, chỉ còn mình ta với nồng nàn sâu thẳm trong tâm hồn.


Tôi cảm thấy bị thu hút bởi sự tĩnh lặng, bởi những thứ xảy ra đối với tinh thần con người, với bản chất và tính cách khi những cuộc hội thoại đã ngừng, khi bạn nhấn nút OFF, khi ta hòa mình vào khoảng trống khổng lồ đó. Tôi thích nhìn sự tĩnh lặng như một hiện tượng văn hóa bị mất đi, như một thứ chứa đựng vẻ đẹp và như một thứ “không gian” đã được dùng đi dùng lại rất rất nhiều lần bởi vô số những cá nhân khác nhau, vì những lý do khác nhau và thu nhận được những kết quả cũng vô cùng khác nhau. Tôi bắt đầu dùng cuộc sống của chính mình như một phòng thí nghiệm để thử nghiệm các ý tưởng và xem nó đưa tôi đến đâu. Và thực sự ngoài sức tưởng tượng của chính mình, tôi phát hiện ra rằng tôi yêu sự tĩnh lặng. Nó thực sự phù hợp với tôi hơn là có một người để yêu, để nghĩ ngợi hay bận lòng trăn trở. Tôi không cần phải loay hoay lo lắng làm sao để yêu mà thay đổi được những gì chưa tốt ở con người họ, không phải gồng mình lên chống trả mỗi khi cãi vã, không phải kỳ vọng vào những lời hứa sẽ đổi thay để hoàn thiện ở họ rồi mãi mãi một vòng luẩn quẩn không lối thoát. Giờ đây, ở những giây phút cảm giác có được này, tôi trở nên tham lam và thèm muốn nó hơn. Trong chuyến đi săn sự tĩnh lặng, tôi tìm thấy một thung lũng nọ, và xây một căn nhà ở đó, trên bãi đổ nát của một mái nhà tranh.


Chỉ cần một mình khiến tôi trở nên ổn định lại và tích cực lên, giúp tôi cân bằng lại cảm xúc thì không gì có thể xứng đáng hơn. Giờ đây, tôi lại một lần nữa nhìn thấy mình trong thế giới một mình của mình trước đây, cách đây hai (02) năm. Khi nếm đủ vị đắng cay chua chát mặn ngọt của đời rồi thì tôi lại quay trở về với con người nguyên sơ của mình, quay trở lại là chính mình với cuộc sống một mình mà không bao giờ lo bị phản bội hay khiến mình thất vọng. Nhiều niềm vui mà trong đó có vui vì không phải lo làm vừa lòng ai. Vui vì không ai làm phiền mình. Khi đã hoàn thành hết nghĩa vụ của mình thì tôi cũng muốn gói ghém gọn gàng cuộc sống của mình để sống một mình cho thanh thản thì mới có cơ hội tử tế với chính mình. Giờ đây, là lúc tôi được là chính mình. Tôi tự do và tìm kiếm chính mình. Không lo sợ bị xâm phạm bất kể điều gì. Tôi cũng thích ở một mình. Mà đúng hơn là quen rồi thành thích. Thích chìm vào thế giới của riêng mình trong một căn phòng nhỏ, có các sinh vật nhỏ bé vây quanh, một tay cầm cốc trà, tay cầm cuốn sách hay truyện gì đó vừa ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ vừa nằm đong đưa trên võng. Với tôi cả đời như vậy cũng được. Sau mỗi ngày tan ca về, sau khi làm xong hết những công việc lau chùi, đun nấu, nằm dài trên giường, nghịch điện thoại, chẳng có ai lảm nhảm bên tai, cũng chẳng sợ ai cấm đoán mình, hoàn toàn tuỳ ý mình là điều hạnh phúc thế nào. Lúc không có bạn bè cũng không thấy cô độc, bởi vì còn có âm nhạc và cafe, lại có cả những bộ phim rất hay. Nhưng khi một người bên cạnh tôi rất quan tâm lại không hiểu tôi, đó mới là lúc cảm thấy cô đơn đến tuyệt vọng. 

Mỗi ngày đều ngủ muộn một chút, bởi vì tôi thích cảm giác thế giới lặng im sau 24 giờ. Không cần nghĩ đến việc lại có tin nhắn trong group công việc hay học tập. Không cần lo lắng điện thoại sẽ reo lên bất kỳ lúc nào hay lại có việc gì vừa xảy ra. Có thể yên tâm làm công việc mình yêu thích. Chỉ cảm thấy thời gian lặng im thế này sao mà ngắn ngủi quá. Thế giới ngoài kia quá ồn ào, chỉ có những phút giây một mình thế này mới đáng quý. Thực ra có những lúc cảm thấy cô đơn hay tĩnh lặng cũng là một loại hưởng thụ. Tôi thích ở nhà một mình, pha một ly cafe, đọc một cuốn sách mình thích, cứ yên lặng như vậy, dạo chơi trong câu chuyện của người đời, trưởng thành trong một thế giới khác của riêng mình. Đây chính là cuộc sống mà tôi mong muốn, là một loại tịch mịch không bi thương cũng không vui vẻ, một loại thoải mái rất tĩnh mịch. Trong một thế giới, trong lòng không nghĩ đến ai và cũng không có ai để nghĩ đến. Nghĩ mà xem, mọi người đều không hiểu được cảm giác đó đâu. Chỉ khi nhắm mắt lại, trong khoảng không lắng đọng mới là lúc được nhìn thấy phần chìm của tảng băng lừng lững bên trong mỗi chúng ta. Mọi nơi ở đều tốt, chỉ cần có được một tấm mái che nắng mưa, không bị gió thổi bay. Mọi thức ăn đều là đủ nếu nó giúp con người không phải chết đói. Một mình tận hưởng, thưởng thức trọn vẹn không gian một mình. Trước đó, hãy bày mấy cành hoa và đốt lên mấy mảnh trầm, thật yên bình, ấm áp. Một cuộc sống không cần phải giao tiếp nhiều, an yên sống. Hạnh phúc là một thứ cảm giác. Tôi không tự nghĩ ra, mà tôi cảm thấy. Tất nhiên là tôi có thể đang sống mơ mộng, và một lúc nào đó toàn bộ tòa dinh thự của niềm vui và sự hài lòng này sẽ đổ sụp quanh tai tôi, nhưng tại thời điểm này hoặc là tôi đang nói dối hoặc tôi đang nói sự thật. Hạnh phúc của tôi không thể nào, theo đúng như bản chất tự nhiên của hạnh phúc, là thứ cảm giác mà tôi có thể “nghĩ ra” nếu tôi không thực sự cảm thấy. Và tôi đang tự cảm thấy mãn nguyện & hạnh phúc với những gì tôi đang có, thời gian, không gian tĩnh lặng, bình yên này. 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cũng khá lâu rồi, hôm nay cháu mới lại nhớ Ông đến vậy! Nhớ như một cái gì đó rất gần mà lại rất rất xa. Là không gian, là thời gian, khoảng...