Thứ Năm, 16 tháng 2, 2023

Ý nghĩa của cuộc sống là để tìm ra món quà của bạn

Vừa mới đọc được bài viết của siêu mẫu Hà Anh, thích con người chị, thích cả cách chị sống. Nếu gọi chị là "chị" thì em không sánh kịp, còn gọi cô thì lại quá thiệt cho vẻ ngoài xinh đẹp, trẻ trung của chị. Thôi thì chỉ có em biết đến chị, chị thì không thể nào biết tới người nhỏ bé như em rồi, nên xin phép bài viết của em, em vẫn sẽ chọn gọi chị là "chị". 

Năm nay chị tuổi 40 bước sang 41 nhiều suy nghĩ, nửa đời người rồi, nhưng như em đây, lưng chừng nửa của nửa đời người của chị cũng đầy những suy nghĩ, trăn trở sống. Em thấy bóng dáng thời sinh viên của mình trong những dòng cảm xúc của chị. Vừa ngưỡng mộ chị, vừa như được trải lòng mình theo những lời tâm sự của chị. Em cũng luôn cố gắng sống tự lực và tự lập. Từ bé đến lúc vào Đại học đi học xa nhà nghĩ cách đi làm thêm kiếm tiền trang trải đỡ đần bố mẹ. Đồng tiền kiếm được ít ỏi nhưng cảm thấy tự tin và tự hào lúc ấy bản thân mình có thể bớt đi phần nào gánh nặng cho gia đình, bố mẹ còn nuôi cả em trai nữa. Hồi sinh viên đó, em đã có thể tự mua xe đạp để đi lại, mua tủ lạnh để nước mát uống vào mùa hè, mua được chiếc điện thoại cũ nhưng vẫn smart và đầy đủ chức năng. 

Hồi ấy, em cũng trải nghiệm nhiều công việc lắm. Em bán sách cho một Trung tâm Anh ngữ. Em còn làm giúp việc mini cho một gia đình được bạn thân giới thiệu, mỗi ngày làm công việc 3-4 tiếng đồng hồ, đón bé tan học về nhà, nấu nướng đơn giản cho chúng ăn uống, tắm giặt, phơi phóng và đôn đúc chúng học bài buổi tối. Ngoài ra, em còn đi dạy gia sư cho mấy bé Tiểu học ở gần trường, gần chỗ trọ ở Chùa Láng, thậm chí ở xa tít bên tận hồ Linh Đàm cũng chịu khó chật vật di chuyển bằng xe buýt sang để dạy, bắt những 2-3 chuyến xe lận, dạy xuyên suốt mấy năm Đại học. 

Em còn nhớ mãi những cảm giác đi làm vất vả khi đó, ngày đi học, tối về trực ca Điện thoại viên làm ở Tổng đài VTVCab cho tới tận đêm mò 23:00 mới được tan ca về nghỉ ngơi. Lịch kịch dắt chiếc xe đạp ra để về, trên đường đi gió lạnh mùa đông táp vào mặt buốt giá, mắt môi khô cóng, run cầm cập. Về tới phòng, mệt đến nỗi không cả sinh hoạt tắm rửa gì, dẹp đồ sang một bên, lăn phịch người xuống giường là ngủ được luôn. Sau công việc đó, em làm khai thác thư, hàng hoá ca từ chiều - đêm cho một công ty Chuyển phát nhanh. Cũng làm đêm hôm tới tận 23:00 - 00:00 mới được nghỉ, nhưng lại được trải nghiệm những đêm mùa hè nóng bức oi ả. Vẫn chiếc xe đạp ấy, đạp được khắp chốn Hà Nội thành đô. Và những đêm đi làm về ấy, gió thổi xào xạc quét đám lá vàng rơi, cuốn theo cả những suy tư mông lung của em khi ấy, thở ra những hơi dài thườn thượt, ba chân bốn cẳng co giò đạp thật nhanh liệng theo gió mát giục lòng mình ngưng lại những bận tâm bộn bề. 

Cho mãi đến khi học xong, ra trường và bắt đầu với những công việc cố định toàn thời gian, nhưng lại gặp nhiều khó khăn và trắc trở hơn. Những công việc với những áp lực riêng, và trong cả cuộc sống cũng gặp những trục trặc, biến cố xảy ra khiến em không kịp trở mình. Nhiều lúc nghĩ thật tủi thân vì quá nhỏ bé giữa chốn nhân gian này, vì mệt mỏi, vì một mình nhưng đến giờ em vẫn tự hào vì mình đã cố gắng bươn chải để sống. 

Em cũng chẳng là ai, chẳng là gì cả, chỉ là mình sống có ích với chính mình, tự lập bằng chính sức lao động hàng ngày của mình, dù cho những đồng tiền kiếm được thật ít ỏi, không đủ sống, nhưng không hề cảm thấy xấu hổ với những mồ hôi, nước mắt mình tạo ra. Hàng ngày đi làm cố gắng đúng giờ, làm việc chăm chỉ, tuy không giỏi giang nhưng luôn xây dựng một thái độ đúng đắn và có trách nhiệm với công việc mình đang làm. 

Hai mươi tám tuổi, chưa tìm thấy được nửa kia phù hợp với mình, em tự biết yêu thương lấy chính mình, cố gắng mạnh mẽ và tự lập hơn nữa, tìm tòi cách làm việc và kiếm thêm thu nhập để xây dựng cuộc sống mơ ước của mình, không hào nhoáng, chỉ cần bình yên và hạnh phúc với những gì mình lựa chọn và cố gắng. 

Cuộc sống như chị Hà Anh chia sẻ là có người nọ người kia, người xấu kẻ tốt, người thương kẻ ghét. Việc của chúng ta là sống tốt, sống trong lành mỗi ngày, còn lại việc khác là của người khác, tránh xung đột mâu thuẫn xã hội. Một suy nghĩ tích cực luôn cố gắng hoàn thiện và phát triển bản thân xứng đáng với những điều tốt đẹp. Mong là em vẫn đủ gai góc để sống tự lập mà vẫn đong đầy yêu thương và kiêu hãnh giống như chị. 

Em biết đến một câu nói rất hay của Pablo Picasso, đó là: "Ý nghĩa của cuộc sống là để tìm ra món quà của bạn. Mục đích của cuộc sống là để tặng nó đi". Quan điểm, phong cách sống hiện đại của chị Hà Anh như chạm đến trái tim em, cách chị sống thể hiện được vẻ đẹp con người chị, hy vọng có thể lan toả rộng lớn đến mọi người. 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cũng khá lâu rồi, hôm nay cháu mới lại nhớ Ông đến vậy! Nhớ như một cái gì đó rất gần mà lại rất rất xa. Là không gian, là thời gian, khoảng...