Thứ Năm, 16 tháng 2, 2023

☘☘☘ 𝐂ứ 𝐒Ố𝐍𝐆 𝐭𝐡ô𝐢! ☘☘☘ (Đ𝒖̛̀𝒏𝒈 𝒍𝒐! 𝑪𝒂̂𝒖 𝒕𝒓𝒂̉ 𝒍𝒐̛̀𝒊 𝒔𝒆̃ đ𝒖̛𝒐̛̣𝒄 𝒉𝒆́ 𝒎𝒐̛̉ 𝒗𝒂̀𝒐 đ𝒖́𝒏𝒈 𝒕𝒉𝒐̛̀𝒊 đ𝒊𝒆̂̉𝒎 𝒄𝒖̉𝒂 𝒏𝒐́)

Bất chợt trong một khoảnh khắc nào đó, đi qua một đoạn đường hay nghe thấy một đoạn nhạc nào đó, ngửi thấy một mùi hương nào đấy hoặc khi nào đó buồn buồn không cất nên lời, bạn sẽ theo quán tính mà phản xạ có điều kiện như đã từng như một câu chuyện cũ. Sau này, tôi mới nhận ra, hương và vị là những cỗ máy thời gian có thể đưa tâm hồn ta trở về với quá khứ thân thuộc. Những chuyến du hành ấy đưa ta về một vài thời điểm mà ta có thể cảm nhận rõ mồn một từng chi tiết đang diễn ra. 

Cuộc đời như một phương trình dài bất tận với số biến ngẫu nhiên không thể nào tính toán trước được. Dù cho đã cố gắng thế nào thì ta cũng phải học cách sống không ngừng cố gắng và mạnh mẽ để thay đổi, để thích nghi với những biến cố ấy. Vì đây là hành trình khám phá và tìm kiếm chính mình của bất cứ ai trên thế gian này. 

Tôi cũng đã nhận ra mình một mình nhưng không đơn độc. Dần dần, tôi học cách tận hưởng những niềm vui nhỏ bé bằng cách làm gì đó ngoài công việc & học tập, như là: Thời gian rảnh tôi tranh thủ hành trì tu tập Phật pháp, nghe nhiều hơn & đọc nhiều hơn, viết lách - thiết kế hình ảnh đơn giản, tìm kiếm ngắm nhìn những hình ảnh đẹp về nghệ thuật. Cũng lâu rồi, tôi không ra ngoài đi chơi hay chụp ảnh, một món đam mê yêu thích của tôi, cũng có thể nói là từ lâu rất sâu đã thấm nhuần thấm đượm chảy trong mình cái dòng máu Nghệ ấy rồi. 

Đã từng có sự bắt đầu cho niềm đam mê này, nhưng sau đó tôi vô cùng căm ghét, chán trường và biến động với nó. Cuối cùng sau tất cả, trong tôi vẫn dấy lên ngọn lửa đam mê ấy, yêu ảnh - yêu cái đẹp - yêu nghệ thuật. Có lẽ tới đây, tôi sẽ lại cố gắng tận hưởng hết những niềm vui bé nhỏ ấy để làm đẹp cuộc đời và hơn nữa là cảm thấy không cô đơn, tẻ nhạt. Nghĩ đến đây thôi mà tôi đã cảm nhận được ngọn lửa cháy trong lòng mình giữa cái thời tiết lạnh lẽo này rồi. 

Và nhận ra một điều nữa là, những chuyện tốt hay xấu trên đời này, nó đến tức là nó phải đến, cũng không thể biết hay cản được nó xảy đến như thế nào, vì nó đã tự mang theo quy luật & trình tự của nó mà đến với mình. Cuộc đời này đã là một dấu HỎI CHẤM. Còn việc của ta là chờ đợi một dấu BẰNG. Khi tìm thấy được chính mình đồng nghĩa là tìm thấy con dấu ấy và rồi kết thúc hành trình cuộc đời. Niềm vui hay nỗi buồn, tất cả đều mang tính thời điểm, là những nốt nhạc trầm bổng được cây đàn cuộc sống gảy lên. 

Vậy nên là, cứ SỐNG thôi!




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cũng khá lâu rồi, hôm nay cháu mới lại nhớ Ông đến vậy! Nhớ như một cái gì đó rất gần mà lại rất rất xa. Là không gian, là thời gian, khoảng...