Chủ Nhật, 19 tháng 2, 2023

Thằng em tôi!

Đêm về thật lắng đọng, chỉ với góc nhìn ra từ cánh cửa ban công đã là không gian mênh mang bao trùm, trùng xuống một sắc vàng ố đèn đường ảm đạm. Thật khiến cho con người ta cảm thấy nặng trĩu lòng, nghĩ về một miền xa xôi bất tận, không thấy đường chân trời. 

Thằng em trai tôi nó vừa về, thời tiết hôm nay cũng không còn quá lạnh như mấy hôm trước, nhưng vẫn thật lo cho nó, đi đường một mình trên con xe Honda cọc cạch rách nát mà bố để cho. Nhìn nó lúc nào trông cũng thật đáng thương, khố rách áo ôm như con xe nó đang đi vậy, đến là tội nghiệp! 

Chả là hôm nay nó sang để nhờ tôi cùng đi mua cho nó mấy chiếc áo phông có cổ tử tế để mặc đi làm, sắp vào hè rồi. Tôi bảo nó đợi tao 17 giờ học xong hãng qua. Nay tôi học về sớm hơn dự kiến, lại có một cuộc hẹn đột xuất, thế là vội vàng về phòng cất đồ rồi lại khoá cửa, đem nhét chìa khoá cất giấu tủ giày để tí nó sang dặn có cái mở vào chờ tôi về. Đang ngồi công việc, nó gọi điện thoại bảo xuống mở cổng đón nó lên. Tôi nghe máy trả lời nó, không biết là do máy điện thoại của nó hay là do tai nó có vấn đề mà tậm tà tậm tịt nghe cứ "há há". Tôi tức điên lên thét rõ to chửi vào trong điện thoại, rồi cúp rụp máy. Sau khi tắt máy, tôi nhắn cho nó cái tin chỉ nó chỗ lấy chìa khoá để mở cửa, rồi bình tĩnh nghĩ lại việc làm vừa rồi của mình, lại thấy thương nó, trách mình mắng chửi nó suốt chẳng hiền hoà được chút nào. 

Chị em tôi cứ gần nhau là như chó với mèo, mà chắc chỉ có tôi làm cả chó lẫn mèo thôi chứ nó luôn luôn nhẫn nhịn, chịu đựng tôi, như chiều chuộng một đứa em. Nó từ bé đã quen mồm quen thói xưng hô sõng xược với tôi không có chủ ngữ vị ngữ rồi, hoặc nó đã quá quen với ngôn xưng "mày-tao" nói chuyện với tôi. Nhưng trong lòng nó, tôi vẫn luôn luôn là một người chị gái kiêm luôn em gái. Nó thương tôi, nhưng cái cách nó yêu thương chị nó tôi hiểu được, nên không bắt nó phải gọi mình là "chị". Tôi còn cảm thấy tôi không xứng làm chị nó. Bởi vì, tôi chẳng làm được gì cho nó cả, chỉ biết tội nghiệp nó. Nó làm em tôi mà như phải gánh cả trách nhiệm làm một người anh trai nữa vậy. 

Nó bảo nay đưa nó đi chợ Phùng Khoang mua mấy cái áo Polo cho nó, nó biết những lúc như này cần đến người đàn bà, cần có bà chị ghê gớm của nó đi theo để mặc cả cho nó. Giờ nó ra ngoài lành quá, biết điều quá, khiến tôi luôn cảm thấy lo lắng. Nhưng hy vọng, cuộc đời vì một chút âu lo của tôi có thể bỏ qua thôi bắt nạt nó. Hồi bé, chị em tôi chõm choẹ chảnh choẹ nhau suốt ngày, nhưng cứ tới lúc tôi bị ai bắt nạt là nó liền đứng ra bảo vệ chị nó như một người anh hùng vậy. Ấy vậy mà tôi thường ganh tị và ghen ghét với nó vì nó luôn được bố mẹ thiên vị. Cái gì tốt đẹp cũng phần nó, còn tôi thì luôn bị mắng chửi, chịu đòn của bố mẹ. Mà hồi bé đó nó cũng nghịch ngợm trẻ con quá, hiếu động, chưa hiểu được chuyện, nhiều lúc thích đổ mọi tội lỗi cho tôi. Mãi cho tới khi nó lớn, đủ để nhận thức được, chị em càng ngày càng yêu thương nhau hơn. Mà thật ra, nó lớn cũng nhanh, suy nghĩ của nó trưởng thành khá là sớm, so với cái tuổi của nó, sinh năm 2000. Nó đã biết nghĩ kể từ thời điểm nó học lớp 10. Tôi cũng không biết nó đã trải qua gì khiến suy nghĩ và cảm xúc của nó trưởng thành mạnh mẽ đến vậy. Nhiều khi tôi cảm thấy rén, tự hỏi, liệu rằng nó có phải là em mình không? 

Tính nó rất mạnh mẽ, đàn ông và bản lĩnh! Ít khi thấy nó nổi cồn lên, hầu như rất nhu mì, nhã nhặn và điềm đạm. Nó cho tôi cảm giác rất giống Ông Ngoại LHH vậy. Nhưng mà một khi đã điên lên thì tôi cũng phải chịu nhục trước nó. Một thằng em trai rất đáng tự hào, là niềm kiêu hãnh của tôi. Tôi cảm thấy mình là chị gái nó nhưng luôn luôn được nó yêu thương và chở che một cách thầm lặng. Mẹ tôi thỉnh thoảng vẫn luôn trách tôi chẳng thương em, từ lúc lên Đại học, cái gì tôi đòi cũng được đáp ứng. Còn nó, nó chẳng được cái gì, cái gì cũng phải dùng lại hàng bãi từ tôi. Mẹ tôi chỉ muốn tôi hãy thương lấy nó một chút, lớn lên nó khổ quá, xây cái nhà ngoài này hay trong quê cũng hùng hục một mình nó làm, thế mà vẫn bị bố đánh chửi cho đến nhục. Đến cả khóc nó cũng không dám khóc, nó càng ngày càng trở nên thâm trầm, ít nói. Có một thời, tôi còn tưởng em mình nó bị trầm cảm. Nhưng, người làm chị như tôi chẳng có tư cách gì để làm chị nó cả. Nước mắt chỉ biết rơi một cách thật vô nghĩa. Thương nó, nhưng đến cả làm chị nó cũng không làm được, luôn phải để nó lo lắng lại cho mình. 

Nó chỉ bảo tôi rằng, tầm này tuổi rồi, ôm đồm nhiều quá, nghĩ nhiều quá thấy mệt thì buông bớt xuống, tập trung nhất định vào MỘT thứ thôi! Bình tĩnh và cố gắng vượt qua, thực hiện đến cùng. Rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi! Tôi chỉ "Ừ" một cái rồi cắn chặt răng nén nước mắt chảy ra. Nó về rồi, chẳng dám xuống đóng cổng tiễn nó, ở trên mở cửa ban công ra chỉ biết nhìn nó đi đến khuất vào đêm tối rồi lặng lẽ khóc một mình. 

Đến cái áo cho em, chị cũng không mua nổi. Em sang chở chị đi lựa áo cho mà rút ví ra trả tiền cũng là em. Thế mà nó vẫn vui sướng. Nó bảo mua được mấy cái áo rất ưng ý và hài lòng, lại còn được tôi trả giá cho quá là ok. Như vậy, đối với nó, hôm nay đi mua được áo đẹp lại phải chăng đã là quá hạnh phúc rồi. Về rồi nó lại còn lo cho cả bữa ăn tối, một hộp xôi patê nóng cho đến giờ nó về cũng đã nguội ngắt lại. Tôi chẳng còn tâm trí nào mà ăn tối nữa. Mà giờ cũng vào đêm rồi. Nỗi cồn cào trong tôi lúc này là những nỗi lo không gọi được tên chứ không phải là cồn cào vì đói. Nhục không chết, nhưng thiếu tiền chết đói mới đáng sợ. Trước khi về nó còn bắn cho ít tiền để có tiền đổ xăng đi làm. Tôi đã bắt đầu nhận ra những nỗi buồn của mình bắt đầu thấm vào cùng với sự chảy trôi của thời gian. Thật bất lực! 




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cũng khá lâu rồi, hôm nay cháu mới lại nhớ Ông đến vậy! Nhớ như một cái gì đó rất gần mà lại rất rất xa. Là không gian, là thời gian, khoảng...